Dị Giới : Ta Có Thể Vô Hạn Phục Sinh

Chương 11: Chân tướng, kì lạ


Sau khi nghe xong câu chuyện, mọi người đều trầm mặt, cũng có người nhịn không được hốc mắt đỏ bừng chảy xuống.

Các bánh tính, Trương Ôn, Đặng Xung, bùi ngùi khi nghe kể lại quá khứ đầy thăng trầm, thống khổ, bất công của người anh hùng đã cứu bọn họ dưới gót sắt của dị tộc.

Ngay lúc này “ Xin chư vị đại gia nhường đường, xin nhường đường, cảm tạ”

Một giọng nói vang lên đánh vỡ sự yên lặng đau buồn đang bao phủ, mọi người nhìn về phía người phát ra giọng nói, tự giác nhường ra một con đường.

Xuất hiện trước mặt bánh tính là, một người thanh niên tóc rối bời như tổ quạ, ăn mặt bộ y phục màu xám, có vài vết vá trên y phục, bề ngoài như tên ăn mày, cử chỉ cà lơ cà phất, nhãn thần như say rượu, nhưng giọng nói có một loại uy nghiêm khó diễn tả bằng lời, khiến cho chung quanh người cảm giác hắn không phải người bình thường.

Các bánh tính tự giác nhường đường, hắn dọc theo con đường do bánh tính mở, đi tới thi thể Liêm Pha đang chết đứng, sửa sang lại đầu tóc, ý phục một chút, nhãn thần trở nên thâm thúy, giờ khắc này mặt dù bề ngoài vẫn không thay đổi, nhưng lại cho mọi người cảm giác như biến thành một người khác vậy, thở ra một hơi, bắt đầu mở miệng:

Sinh đương tác nhân kiệt,
Tử diệc vi quỷ hùng.

Ngừng một giây, giọng hắn đề cao lên.

Chí kim tư Liêm Pha,
Bất khẳng quá Giang Hà.

Bất kể thung lũng hay bờ bên kia bánh tính đều nghe giọng nói của hắn vang vọng của thung lũng, mặt dù bánh tình mù chữ, không hiểu thơ, nhưng sự hào hùng trong giọng nói của người thanh niên kia vẫn cảm nhiễm họ.

Sinh đương tác nhân kiệt,
Tử diệc vi quỷ hùng.
Chí kim tư Liêm Pha,
Bất khẳng quá Giang Hà.

(Sống phải làm người hào kiệt,
Chết cũng làm ma anh hùng.
Đến nay vẫn nhớ Liêm Pha,
Không chịu qua Giang Hà.)


“Hảo, Hảo thơ, đây quả thật là bài thơ hay nhất ta từng nghe, bài thơ này nhất định sẽ truyền lưu thiên cổ” Lẩm nhẩm trong miệng Trương Ôn đột nhiên kích động hô lên, hắn từ nhỏ đọc sách của các vị Nho gia Thánh Hiền, không nghỉ tới một ngày hắn có thể chứng kiến một bài thiên cổ danh thơ ra đời.

Có thể xuất ra như vậy sau này truyền lưu thiên cổ câu thơ, há lại người bình thường, nếu có thể trèo lên quan hệ, sau này người thanh niên đó nổi danh rồi, hắn cũng được dính quang a, như lúc tuổi già khoe khoang nói rằng hắn quen biết một đời danh thơ a.

Hắn kích động, quay đầu lại nhìn hi vọng thấy người thanh niên, nhưng để hắn thất vọng, người thanh niên kia đã đi rồi, một lần nữa quay đầu lại hắn cũng phát hiện lão giả kia cũng đã đi rồi, cả hai người đi không nói lời từ biệt, như ngọn gió nhẹ thổi qua, lòng hắn tiếc nuối vô cùng, nếu có thể bây giờ hắn hi vọng có thể mời người thanh niên kia về làm khách.

Kỳ thực tất cả người ở thung lũng này đều không biết, tất cả những chuyện phi thường tối qua, đều do một tay Khúc Dương dựng nên, tất cả bắt đầu khi:

Cây cầu đột nhiên bị đức cũng không phải ngẫu nhiên mà là do Khúc Dương động tay chân, đương nhiên trước khi làm vậy hắn phải đảm bảo mọi người đều an toàn.
Tiếp theo là đứa bé, đây vốn là phân thân do Khúc Dương tạo ra, đâu thể ngẫu nhiên có một đứa bé trong lòng địch được, coi như có cũng hẳn đã bị giết trong lúc rối loạn, nào có thời gian, vừa khóc vừa chờ Khúc Dương đến cứu, mà không bị phát hiện, đám dị tộc cũng không nhân từ đến vậy.

Còn chuyện ra vào trong ngàn quân, thì là một pha khó khăn nhất trong kế hoạch của Khúc Dương, khi vừa phải thể hiện sự phi thường cho đám địch quân và bánh tính nhìn thấy, vừa phải đảm bảo phân thân đứa bé không bị thương, càng thêm phải bảo đảm chính mình không bị một kích bay đầu, nếu không thì kế hoạch lập tức sẽ đỗ vỡ, nhưng may mắn hắn đã hoàn thành công đoạn khó khăn nhất, “rút lui an toàn khỏi lòng địch”, sau đó dùng tuyệt kỹ sư hống công, làm địch quân không cam lòng buột phải rút lui.

Sau đó là lão giả, cũng là một phân thân khác của Khúc Dương, vốn dĩ định xuất hiện khi tang lễ của Liêm Pha (phân thân) được cử hành xong, nhưng đôt nhiên nhớ tới vấn đề của đứa bé, nên quyết định để đứa bé khóc òa lên, quả như dự đoán, thiếu niên Đặng Xung đột nhiên muốn bế đứa bé (phân thân), theo Khúc Dương nghĩ cho dù gia cảnh nghèo khó, nhưng đối với sự lý giải của hắn với thiếu niên Đặng Xung nhất định sẽ cưu mang đứa bé (phân thân), vậy thì phiền, hắn cũng không thể để phân thân giả làm đứa bé, hết ăn lại nằm hoài được, như vậy thì quá vô dụng, còn không giúp được gì, nên hắn quyết định để lão giả xuất hiện sớm nhanh tay cướp đứa bé (phân thân), để tránh đêm dài lắm mộng, sau đó mọi thứ lại theo kế hoạch ban đầu, lão giả bắt đầu kể về cuộc đời thăng trầm của Liêm Pha.

Lúc này hình tượng của Liêm Pha trong lòng bánh tính là một vị anh hùng thân mang hùng tâm khích liệt, nhưng do sự hủ bại của triều đình, nên đành chán nản cáo lão hồi hương, khi tuổi về già thấy dân chúng trong cảnh lầm thang, không đành lòng để họ bị dị tộc ức hiếp, một lần nữa cầm vũ khí tiến vào sa trương, cuối cùng chết trận trong quá trình bảo vệ bánh tính.

Lại một lần nữa phân thân tiếp theo của Khúc Dương xuất hiện, cũng chính là người thư sinh, sáng tác lên một bài thiên cổ danh thơ (nhái), miêu tả sự cao cả của hắn, cho dù không hiểu thơ bánh tính vẫn cảm nhận được hùng tâm trong đó, một lần nữa đề cao hình tượng ngưới anh hùng trong lòng họ.

Hình tượng người anh hùng thề chết không lùi, xong vào vạn quân cứu ấu, đẩy lùi vạn quân bằng một tiếng rống rung động cả linh hồn, để dân chúng không nhịn được phải rơi lệ, đồng thời tiếc nuối do sự ra đi của một vị anh hùng già

Cả quá trình tự biên, tự diễn của Khúc Dương đã tạo nên một vị anh hùng trong lòng dân chúng, câu chuyện này chắc chắn sẽ được ghi vào lịch sử, chuyền lưu muôn đời, mà tạo ra hiệu quả tốt như một phần là do Khúc Dương, còn một phần khác là do kỹ năng hắn vừa đạt được, do hoàn thành thành tựu.

“Keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành thành tựu: dùng sức một người đẩy lùi ngàn quân”

“Keng, chúc mừng ký chủ rút trúng: phóng đại cảm xúc”

Phóng đại cảm xúc: đem cảm xúc của một người phóng đại lên VD: một người chỉ hơi giận, một khi phóng đại hết mức thậm chí mất khống chế giết người cũng có thể.

Truyện là vậy đấy, Khúc Dương đã phóng đại sự cảm động của bánh tính lên mức cao nhất, bây giờ hắn mà để Liêm Pha sống lại, bánh tính nhất định sẽ kính hắn như thần, chỉ cần một câu nói của hắn, bánh tính sẽ không ngại nguy hiểm xong vào nước sôi, lửa bổng.

Truyện Đương nhiên, hắn không thể làm Liêm Pha sống lại, nếu không sẽ không biết rước thêm bao nhiêu phiền phức đây, đặc biệt là đám chư hầu, có thể để bọn chúng máu xong lên não, bắt hắn lại, truy hỏi bí kíp trường sinh gì đó a.
...


Trở về bên này

“Mặt trời sắp xuống núi rồi, nên tìm nơi nghĩ ngơi thôi” Sau sự kiện tập kích của hơn trăm danh dị tộc vài canh giờ trước, hiện giờ Khúc Dương cùng Cơ Liên Y đang đi trong một mảnh rừng rậm, chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi cho đêm nay, đi một đoạn họ phát hiện mình đi tới một dòng suối nhỏ (nhờ rada).

“Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây, ta đi bắt chút món ăn dân giã, ngươi đi nhặt củi nhóm lửa” Khúc Dương nhìn chung quanh nói.

“Ừm” nàng gật đầu

Nghe nàng đáp lại, Khúc Dương cũng bắt đầu đi săn, sau khi đi khá xa, Khúc Dương thấy một tảng đá lớn, ẩn mình vào trong đó, cảm thán, tự hào nghĩ “có rada, cùng phân thân chính là tốt”.

Nhờ có rada, hắn có thể không tốn quà nhiều sức trong việc tìm kiếm con mồi, ngoài việc định vị địch nhân, còn có thể phát hiện không phải người sinh vật (chấm vàng).

“Uà dá” vừa mở rada lên hắn phát hiện một chút bất ngờ, có một đám chấm xanh đang tiếp cận chỗ của hắn cùng Cơ Liên Y, xung quanh trong phạm vi rada 1dặm (0,5 km2 = 500,000 m2) cũng có vài đám chấm xanh, xem ra đang tìm kiếm gì đó.

Khi có người hay sinh vật tiếp cận, rada cũng sẽ không thông báo cho hắn, ý nghĩ ngày sau lúc đang ngủ, có dao kề bên cổ hệ thống cũng bỏ mặt không quan tâm hắn sống chết (có chết đâu mà lo), vì vậy cánh một đoạn thời gian, hắn phải tự động mở rada lên nhìn.

Một đống chấm xanh đang lục xoát khắp nơi, hắn cũng cảm thấy vốn không bình thường rồi, nhưng càng không bình thường hơn nữa còn ở phía sau.
Đăng bởi: